Hoa Nguyệt Quế
Nguyễn Ngọc Huân
Nhiều lần
theo dõi “Đường lên đỉnh Olympia” thấy người ta đội lên đầu người thắng cuộc vòng
Nguyệt Quế. Từ xa xưa, những người chiến thắng trong các cuộc đua thể thao cũng
được đội một vòng Nguyệt Quế. Thực ra, trươc đây, tôi chưa để ý Nguyệt Quế là gì.
Cho đến đầu
tháng trước, anh Lừng, bạn thân tôi, chở đến cho chậu Nguyệt Quế, nói rằng đây
là loài hoa đẹp, thì mới thấy Nguyệt Quế ẩn dấu nhiều điều. Chậu ấy tôi đặt trên
vườn ở sân thượng.
Lá Nguyệt Quế
dày đặc, đan xen, xanh rờn. Mới thoát khỏi mặt chậu, các cành tua tủa đâm ngang
tạo thành đùm cây cao tầm gần một thước.
Mấy ngày sau,
nụ nhú nhẹ nhàng những đầu ghim trắng. Nụ to dần. Đến sáng hôm sau, các nhánh đơm
đầy nụ xanh nhạt tựa các bóng đèn trang trí lấp lánh.
Bữa đêm rồi
trời mưa lớn. Tự nhiên thấy bồn chồn lo mấy nhành cây non chi chit hoa làm sao
chống chịu gió táp mưa sa, cả đêm tôi nằm không sao chợp mắt được. Gần sáng, tôi
thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, tôi thấy gió mưa làm xao xác Nguyệt Quế,
quất tung lá rụng tả tơi đầy gốc.
Sáng dậy muộn,
tôi vội vàng nhảy từng hai bậc cầu thang lên vườn hoa sân thượng. Cánh cửa vừa
mở, tôi ngạc nhiên: Chậu Nguyệt Quế hoa
nở bung trắng xoá. Từng chùm, từng chùm hoa xòe trắng muốt, năm cánh, sáu cánh.
Bây giờ là lúc lá chen hoa. Điểm xuyết giữa màu trắng Nguyệt Quế là những lá
xanh mướt. Một bức tranh sống động. Sự sống kỳ diệu thay đổi chỉ qua một đêm !
Mùi Nguyệt Quế
thơm đậm thấm vào làm người ta bỗng chùng lại mà thưởng thức cái thanh tao của
tự nhiên ban cho.
Tôi khẽ hít
thở không khí trong lành buổi sớm. Cả không gian ướp đầy hương Nguyệt Quế.
Hương Nguyệt
Quế là gì mà tay cầm không được, mắt tìm không ra ? Thưởng thức mùi Nguyệt Quế,
tôi liên tưởng đến thơm dịu của hoa Hồng mà buổi sớm mai cách nay mấy năm, khi ra
vườn bà ngoại Thanh Trì thấy vài đôi bướm chao lượn bay theo mùi hoa thanh tịnh.
Không hẳn vậy. Chợt nghĩ đến hương Nhài ở vườn hàng xóm sau nhà tôi, mấy chị hái
đựng vào túi, dù cột thêm mấy lần ny - lông nhưng mùi hoa vẫn ngào ngạt vãi ra
ngoài nhuộm đầy không khí. Cũng không giống lắm. Hay mùi Ngọc Lan trước cổng Trại
Bến Cát, mỗi lần lên thăm tôi đều hái vài bông ép vào túi áo, đến hôm sau trong
gian phòng thoảng thơm mùi lạ phải lúc lâu mới nhận ra Ngọc Lan. Phải rồi, Nguyệt
Quế đấy. Nguyệt Quế có dịu của Hồng, có đậm của Nhài, và có mát tươi của Ngọc
Lan trộn quyện mà thành. Thảo nào mà thân quen như từng gặp ở vườn của bà Thanh
Trì, ở luống hoa hàng xóm sau nhà, hay trong không khí trong trẻo của Trại Bến
Cát.
Có đêm, bất
giác, tựa đầu lên thành lan can ban công, thả mình thư giãn, tôi nhẹ nhàng hít
lấy hương thơm Nguyệt Quế. Rồi mơ màng lúc nào không hay, thấy mình như tình nhân đang giang
tay ôm lấy Nguyệt Quế, kề má vào nhành hoa. Mùi thơm ngào ngạt lay từng thụ thể
khướu giác, theo máu tỏa khắp cơ thể, lan tận chân tơ, kẽ tóc, như đưa người ta
vào chốn thiên thai. Vô tình, tôi nắm chặt nhánh cây, lòng tự bảo, đừng để hương
bay hết, kẻo mai này không còn để thưởng thức.
Cứ tầm nửa tháng
một lần Nguyệt Quế đơm hoa trắng xóa trên những cành non mới nhú. Giữa đêm trăng,
trên các cánh Nguyệt Quế đọng ánh sao trời, ánh trăng, ánh đèn thành phố, rồi gió
thổi hắt từng chùm ánh sáng vào không trung làm thành đêm lung linh, huyền ảo
nhuốm đầy mùi hương.
Thảo nào, từ
bao đời nay, trên đầu những người chiến thắng chỉ là vòng Nguyệt Quế.
TPHCM 11/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét